Có những ngày buồn đáng thương
đến thế, tôi tự ru mình nằm trên
giường với một đống sách truyện,
bật radio mà tai ù đi như không nghe
thấy. Tôi khóa trái cửa, ngập ngụa
trong mớ tình cảm của chính mình.
Tôi chẳng muốn gặp ai, cũng chẳng
muốn nghe ai nói gì, đơn giản là
muốn chui vào hang, để cho tình
cảm của mình tự tử một cách thanh
thản nhất!
Tôi đã từng yêu, cũng nồng nhiệt
như bao người. Tình yêu của tôi đối
với mọi người là bình thường, còn
đối với tôi lại là điều đặc biệt. Từ
ngày ươm mầm cho tình cảm bé
bỏng ấy, tôi luôn hy vọng về sự
trường sinh của nó, cho đến ngày nó
ra đi không lời vĩnh biệt. Nó giãy
chết trong khi tôi đang bàng hoàng.
Tôi không biết, là tôi vô tâm bỏ rơi
nó, khiến nó bệnh tật triền miên rồi
mà tôi chẳng nhận ra, hay là một
ngày nọ, nó cứ tự dưng lăn đùng ra
để cho tôi tỉnh ngộ, để cho tôi sợ
hãi vùng vằng chốn chạy chính mình.
Ngày qua ngày, tôi cũng không còn
hoài niệm hối tiếc sự ra đi đột ngột
của tình yêu đầu nữa. Nhưng nó vẫn
như muối xát vào trái tim tôi, thỉnh
thoảng vẫn xót xa lắm. Nhưng mà
trái tim ngu muội lại một lần thức
tỉnh, nó dở hơi và điên dại khiến lí trí
tôi cũng phát rồ lên với nó. Thế là
tôi quyết định đóng cửa ở nhà tu
thân, cho tình cảm của mình được tự
tử.
Tôi nhút nhát, tôi yếu mềm, tôi sợ
sệt... Tôi đáng thương hệt như con
sên nhỏ vậy. Tôi thà tự mình giết
chết tình cảm mới ươm mầm nhỏ bé
của bản thân, còn hơn để lịch sử kia
lặp lại, ai đó giết chết tình cảm của
tôi trong lúc tôi còn sững sờ hoảng
hốt! Tôi không muốn lâm vào thế bị
động, và tôi sợ thất bại lần nữa.
Và thế là, tôi quyết định đánh rơi nó
một lần nữa. Liệu có ngày nào, ai đó
mạnh mẽ đủ để nhặt nó, đem đến
cho tôi không? Liệu có ai đó yêu tôi
chân thành, không rời xa tôi nữa
không?...
Tôi biết, bản thân chưa đủ mạnh mẽ,
để yêu. Trao đi và đón nhận, cả hai
điều ấy đều làm tôi sợ sệt. Tôi nghĩ
mình chẳng còn dũng khí nữa rồi.
Và tất nhiên là lúc này thôi, ngày nào
đó, tôi sẽ lại yêu. Tôi sẽ yêu khi tôi
sẵn sàng và mạnh mẽ, kể cả có một
trái tim đầy tổn thương, thì người ta
vẫn khao khát yêu thương mà. Tình
yêu không dành cho những người
yếu đuối. Đúng không?
Home | Lượt Xem: 1/ |